Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

Đỉnh Mẫu Sơn 1541m

Có những mơ ước không thể vươn tới . nhưng cũng có những ước mơ nằm trong lòng bàn tay bạn. thế nhưng . Nếu không bắt tay vào làm thì mơ ước của các bạn sẽ chồng chất trong một góc nào đó , để rồi khi già đi bạn đột nhiên nhìn thấy cái đống mơ ước cũ kĩ ấy và bắt đầu thở dài....haizzz. tại sao mình không triển luôn khi có thể nhỉ? thế là triển thôi. nhân các anh đi khảo sát đỉnh núi cho một dự án nào đó thì mình tham gia luôn, có bạn đồng hành là tốt rồi. mặc kệ mục đích của bạn là gì, dù chung con đường ấy nhưng những người độc hàng luôn có lối đi riêng. Lần này mơ ước của tôi cũng đơn giản thôi. nó đây:
Và đây: nhìn từ Khu du lịch.Và đây: nhìn từ đường lên Linh Địa cổ.

 một cái đỉnh nhọn hoắt gắn với rất nhiều tích và những câu chuyện bí hiểm.
Và đây nữa nhìn từ tỉnh lộ 236

Chuyến đi bắt đầu vào một ngày cuối tháng năm, khi những cơn mưa cứ thi thoảng lại bổ nhào xuống. thời tiết thì không biết đường nào mà lần. mới đó thôi, đầu tháng năm khi hoa gạo rụng hết rồi, đâm chồi rồi nhưng vẫn có không khí lạnh. mà những ai ở Lạng Sơn thì biết đấy: thời tiết trên núi Mẫu Sơn biến đổi theo giờ. hoãn đi hoãn lại mấy lần do thời tiết thì chỉ còn ngày hôm đó các thành viên trong đoàn rảnh, dự báo thời tiết thì có mưa và dông. ở thành phố thì mưa và giông đó chỉ chút chút thôi. tẹo là hết rồi. Chúng tôi bắt đầu cho một chuyến hành trình như thế.
 Lần mò vào chân núi ở thôn Nà Mìu. ngước nhìn lên núi , cuốn hút ánh mắt là sườn cỏ rộng xanh ngát. Nhìn thế thôi đừng dại mà chơi trò trượt cỏ :D
 Hỏi đường lên núi và gửi xe nhà Cụ Sì  sáu mươi bảy tuổi ở chân núi. Đồng thời ngỏ ý mời một thành viên trong gia đình dẫn đường. thế là rất nhanh chóng cụ đi dẫn đoàn.  
Cái thứ hoa gì kỳ lạ. Tú Cầu đấy Kim Tú Cầu - đoán thế không biết có đúng không? dưới con mắt mình thì nó đẹp hoàn hảo.

Sau gần một giờ leo núi trong rừng thông  chứ không phải lần theo sườn cỏ như ý định ban đầu thì ai cũng thở dốc, do chưa cơ thể chưa kịp thích nghi nên mệt nhanh. Nghỉ cái đã nào.
 Bước qua một con suối cạn mà chỉ mưa mới có nước. đá trong lòng thì nhẵn nhụi vì bị bào mòn.
  Bắt đầu thấy oải. thở dốc. da mặt ai cũng biến sắc tim tím vì độ dốc lớn mà trong rừng bị ngạt vì không có gió, nóng. lúc này ai mà bàn lùi chắc lùi cả đám.
 Vừa đi vừa quạt.
 Nhìn sang bên cạnh là sườn cỏ mát rượi. chả nhẽ lại phi sang đó, như mấy chú trâu  bé tí tí kia thì mát phải biết.
 Trên tổng diện tích của khu núi Mẫu Sơn có hàng trăm bãi cỏ như thế này. đây là nơi chăn thả gia súc bao đời nay của bà con quanh chân núi.
 Nghỉ tiếp thôi. mệt lòi ra rồi. lúc này món chanh muối tự chế của người đẹp Vân Du được đem ra sử dụng. Theo Vân Du - người bạn đường mới gặp hồi sáng thì món này rất tốt cho cơ thể háo nước và mệt mỏi, giảm lượng nước tiêu thụ dù cơ thể quá nhiệt do nóng.... quá tốt. Có nhiều thì tớ cũng xn một ngụm xem sao nhưng thôi, tớ đã chuẩn bị hơn hai lít nước rồi.
 Tiện đây giới thiệu về anh Người Mua Vui luôn- thường gọi Vui . ảnh  vừa xuyên Việt về gấp do kế hoạch leo núi được chốt ngày. Sức khỏe  dành cho  Phượt là vô biên.. nhịn ăn uống thì được nhưng nhịn đi hay nhịn thuốc lá thì thôi- Ngỏm. trong ảnh là cảnh làm điếu cho đỡ mệt đã.
 Và đây là anh My Cong Veo-cái tên kỳ lạ nên  thường bị  gọi Cong Vẹo . nhóm trưởng
 Cả đoàn XEM anh Sa  chém. em nói không ngoa đâu nhé. các bác xem hình  thì thấy. chém gió chắc cũng chỉ vậy thôi.
 Đường đi mỗi lúc một bé lại. tiếng ve rừng kêu inh tai càng làm cho cái đầu thêm nóng. Đường dốc và trơn trượt , rêu trơn phủ đầy. trong cái đám lá cây mục dưới chân thả nào chả có Vắt.
 Đột nhiên mở ra một lỗ thoáng. nền cỏ đẹp như mơ. chỗ này có dấu vết cháy. Đoán là nhân dân đi rừng cố tình đốt tạo khoảng trống để ngồi nghỉ và kiểm tra Vắt
 Vắt là con vật bé nhưng ... khốn khiếp. đã mấy lần bị nó cắn và phải sau vài tháng mới dừng chảy nước vàng và liền miệng. lần trên Yên Bái là khiếp nhất. một con thôi cũng đủ làm mình khiếp sợ. dùng đủ mọi cách để miệng vết thương lành nhưng đều vô hiệu . 2 lần áp dụng cách cổ đại ( nung đỏ kim loại , đè vào vết thương) cũng không ăn thua.

Lên đường thôi
 Một lúc sau thì cái cổng ngăn Trâu hiện ra. hẳn nhiều người chưa biết sao lại có cái cổng này? đó là do trâu Bò, Dê được thả trên các bãi chăn thả tự nhiên này. đến khi cần cày kéo hoặc đem bán mới lùa về bản. để ngăn chúng chạy vào rừng và trở về bản họ làm những chiếc cổng như thế này chặn lối xuống núi của chúng.
 Theo đó đương nhiên có đồng cỏ phía trước mặt. chúng tôi vỡ òa vì xung sướng. chắc lũ Trâu cũng có cảm giác này mà thôi. đến một khoảng rừng thưa . mát mắt, mát cơ thể, hết lo vắt cắn.
 Mặt mũi ai cũng còn tím tái vì thiếu khí.
 Ngẩng mặt lên ông cụ đã tít trên cao kia rồi.
 Chả nhẽ thanh niên lại thụt lùi so với cụ à, gắng lên chút nào.

Những thân cây to để tồn tại trên bãi đất trống như này cần có nội lực lớn lắm.
 Không may mắn thì trở thành xác khô.
 Và đổ gãy do gió.
  Có vẻ như những bước chân chững lại. đâu đó nghe tiếng ai đó nói rằng " lên đến đâu thì lên"
 Đứng cho vơ như đợi ai. gốc cây lại bị chèn cho hai cục đá. nỗi đau âm ỉ này ai hiểu cho cây.
 Nghỉ thôi, hít  thở chút nào.
 Chợt tôi nhận ra có hoa trắng trên cỏ xanh- loài hoa Loa Kèn trắng tự nhiên.màu trắng nổi bật . vòng đời chỉ vài chục ngày , nảy mầm từ đất vươn lên khoe sắc và lụi tàn nhanh chóng. để lại hương thơm ngào ngạt bay xa, vẫn vương người qua.
 Lập tức chạy đến xem sao. ở dưới kia cả nhóm đang tụ lại bắt một con Rết.
 Em cũng bị quăng quật nhiều bởi anh Phong rồi.cơ mà vẫn cuốn hút.
 Trong lùm cây là một mái đá bí ẩn, lạnh lẽo

 Các lớp đá lớn và mỏng xếp đè lên nhau. cấu trúc này dễ sạt khi đến mùa mưa bão.
 Mái đá rộng và dài. có thể trú khi trời mưa gió. nhưng biết chúng rụng xuống đầu bạn lúc nào khi không có cột chống, chớ có dại.
Thân cây chết khô tự bao giờ.
 Nhìn quay lại thung lũng mờ ảo phía xa.
 Uay uây. cái gì thế kia. mọi người vô cùng ngạc nhiên và thích thú khi thấy con Cá Sấu đá này. không thể có trong trí tưởng tượng. một con Cá Sấu với cái miệng đang há ra chờ đợi.

Liệu  có lúc nào đó nó chợt cựa mình tỉnh giấc. và ngoạm lấy bạn. 
 Sau khi chinh Phục được quái thú. vị Cá Sấu Chúa kiêu hãnh  ngồi nghỉ ngơi.

 Tinh thần của đoàn khi mới manh nha thì không có thành viên nữ. Không hiểu vô tình hay hữu ý đưa đẩy hai bạn đến với đoàn. Bạn ấy thật mạnh mẽ. Con Cá Sấu đã phải quy phục.
  Đến lượt anh Vui diễn cảnh săn Cá.
 Mỗi cái cây, ngọn cỏ đều có sức hút mãnh liệt. đến cả cái cây khô cũng đem lại cảm hứng cho những tay leo núi nghiệp dư.
 Thân cây chết khô cũng có linh hồn
 Rừng rậm rạp nên những tấm hình tập thể thế này khá hiếm hoi.
 Một cây làm chẳng nên non. một cây đơn độc càng khó tồn tại. năng lực nào giúp nó tồn tại và phát triển mỗi ngày ?
 Mây mù ùn ùn kéo đến. Chị Cá Sấu chúa diễn cảnh đánh ghen.
 Khung cảnh mờ ảo.
 Với những đóa hoa dại bé xíu dưới nền cỏ. Nhiều bạn nói" Mẫu Sơn có  cái Quái gì đâu" Liệu có phải vậy không.
 Mây mù lướt qua, chợt nhận ra ngay gót chân bạn là vực sâu thăm thẳm.
 Vực sâu cũng có sức hút.
 Phía dưới là cái gì thì chẳng ai biết.
 Độ sâu bao nhiêu cũng không ai rõ.
 Còn trẻ. cứ bay bổng lên khi cơ thể bạn cho phép.
Một loại Phong Lan gì đó lần đầu nhìn thấy, trông như những chuỗi hạt trang sức trên cổ.
 Niềm vui đến đây thôi. quay lại với con đường lên núi nào.  Ẩm ướt nhầy nhụa.
 lại thấy một loại lan gì đó rất lạ. những cành hoa đã lụi còn để lại cuống.
 Lại cắm đầu lầm lũi đi. rừng cây mỗi ngày mỗi rậm rạp.
 và ẩm ướt.

 Mây mù mờ ảo như trong phim kinh dị.
 Với những thân cây ma quái.
 Nỗi sợ hãi không có bóng hình. thứ hiện hữu là Vắt. thế nhưng Vắt cũng để sang một bên đã.
 Rừng cây đầy rêu xanh như thế này mấy khi được bước chân vào.
 Đã vào rừng cây Đỗ Quyên.  Thảm thực bì dày dưới chân mềm và rung rinh khi đặt chân lên. Mỗi bước chân đều phải hết sức cẩn trọng nếu không muốn thụt xuống một cái hang nào đó.
 Để tồn tại được chúng phải  oằn mình thành những hình dáng ma quái. thời gian bẻ cong tất cả mị thứ. TẤT CẢ MỌI THỨ . em không đùa đâu.
 Bạn này đang lấy lại bình tĩnh.
 Bạn này thì lãnh lẽo.
 Chỉ có ông cụ là  cứ lầm lũi đi, tranh thủ nhặt những vị thuốc quý mà ít khi lên núi lấy được.
 cái lớp trắng xanh dưới đất kia cứ tưởng đá. đi qua thật êm. mềm. rung rinh nữa chứ.
 vách đá cao dựng đứng hiện ra
 Nếu không có cây cối che mắt hẳn sẽ làm cho những lá gan lớn nhất cũng phải thu nhỏ lại. từng bước sâu hun hút xuống dưới một màu đen xì. rêu trơn phủ lên trên đá. cực kì dễ xuống đáy vực.
 Làm sao lại có những cái thân cây mọc ngang như thế này? ban nãy nó còn thẳng cơ mà....?
 Yêu quái phương nào mà xinh thế. lại còn check in nữa.
 Rừng Đỗ Quyên chẳng biết tồn tại ở đỉnh núi này bao nhiêu năm tuổi rồi.  ở những nơi khắc nghiệt như thế này mỗi một năm cây lên được bao nhiêu lá.
 Lại cắm cúi đi tiếp chưa biết đỉnh ở đâu. bao giờ tới.
  Thì sau vài chục phút lại vỡ òa vì ra được khoảng rừng trống.  Ra được khoảng trống có thể quan sát được, lại tươi rói
 Bầu trời mở ra. mây dạt ra. trời lại xanh  trong.ai cũng nhảy lên vì sung sướng. Đang đến lúc đẹp thì chân mình  bị chuột rút. đi vài bước lại rút. lại phải dừng lại bóp chân, lo lắng. lo bỏ cuộc, lo phiền đến mọi người. nếu đau không đi nổi thì... không dám nghĩ tới, gắng lên.
ông cụ không chụp ảnh, không check thì kiên nhẫn ngồi đợi,
Nhìn lại đoạn đường vừa đi qua


 Có tảng đá cao vượt mặt đám cỏ

 rừng cỏ tranh với những chiếc lá sắc như lưỡi dao. đi trong đám cỏ này cũng còn dễ chịu hơn là đi trong rừng ẩm
 Chợt hiện ra 1 đỉnh núi khác. mờ ảo. lúc ẩn lúc hiện như ẩn nấp trong đám mây.
 Nó đây. chỉ một góc bé xíu cũng đủ làm máu trong người giật giật, hào hứng đồng thời với thứ cảm giác rờn rợn khó tả. liệu có phải leo vách. hai bạn nữ và ông cụ liệu có lên được NGÒI BÚT CHÌ kia?
 càng lên cao đỉnh núi càng nhọn sắc. y như lưỡi dao. với những thân cây chết (1)
 Đi tiếp vào rừng trúc ken dày đặc. những thân trúc đen xì bởi rêu mốc chết bám vào.
Lối đi cần chặt bớt cây. vén hai bên mà đi. balo lớn còn bị mắc lại. vì chân đau nên bị rớt lại phía sau. Bóng người đi trước đã mất hút.
 Đến đoạn hiểm nhất. chạm vách. đoàn đi trước đã rẽ sang bên trái vách. chỗ chạm vách này khi xuống núi chúng tôi đã chọn cách đi thẳng, dùng dây leo xuống. Lúc này cứ men theo vách bên trái, tất cả các ánh mắt đều hướng lên tìm chỗ vượt vách. nước cứ nhỏ liên hồi từ trên vách xuống  như trong hang ẩm ướt. Khi đó đi lại dò đường. chặt cây mở lối làm tôi không thể lôi máy ảnh ra chụp được tấm nào cả. đang đi thì một con rắn xanh nhỏ bằng ngón tay trỏ nằm vắt trên một cành cây chắn lối, bất động, sau khi báo về phía sau
 " có rắn xanh"
Để đảm bảo an toàn cho đoàn không phải chạm mặt con rắn cực độc này thì một ý kiến đưa ra nhanh chóng.
" chém nó" .
 rất nhanh chóng và chính xác tôi vung con dao phát chặt vào chỗ con rắn. may là chính xác. không thì đi đời. vực sâu ngay dưới chân . nền đá trơn trượt. có mà chạy đằng trời.. quăng đầu con rắn đang còn thè lưỡi ra thật xa. đoàn bám cây đi tiếp.


Mừng vui khôn  xiết khi ngay trên vách vừa leo là đám cỏ tranh. nhìn thấy cỏ tranh là sướng rồi chặt vài cây trúc lùn mở lối là mở người lên được, khung cảnh rộng hơn
 nhìn tấm ảnh trên chắc các bạn thấy nó bình thường. riêng tôi sẽ không thể quên được nó. không thể. hình một cô gái đứng trong mưa giữa đồng cỏ tranh. ánh mắt hướng về phía tôi đau đáu. (2)
   Tiếp tục trên chặng đường là một rừng Đỗ Quyên cổ nữa. huyền ảo,
 Bí ẩn và kỳ quái.
 Nhiều thân cây chết khô.
 cạnh đó là cây thảo với những chiếc lá đẹp,

" ơi mọi người ơi. đến đỉnh rồi" nhanh lên hahahah" đó là tiếng anh Vui vang lại. không tin cho lắm. đến đỉnh rồi ư. chúng ta đã thành công rồi ư?
 Mọi người định thần và vui sướng lao lên. đúng đỉnh rồi.
 ngay sau lưng cô ấy là vực sâu hun hút. không nhìn thấy đáy.
 Tranh thủ lúc trời vạch mây nhìn xuống  chụp một tấm đã.
 Mọi người chạy lên đỉnh làm lũ côn trùng, cào cào. bướm bay loạn xị đầy trời.kiến đen bám đen đặc dưới những hòn đá.
 Mây lại kéo đến nhanh chóng
 Cắm cờ nào. lá cờ được  chuẩn bị từ đêm hôm trước nay được bay phần phật trên điểm cao 1541m, sau hơn năm giờ đồng hồ leo từ chân núi.
các smart phone được đem ra để lấy tọa độ và độ cao. máy nào cũng có sai số. vì không có thiết bị đo chuyên nghiệp nên chúng tôi quyết định chọn độ cao cũ theo hồ sơ quân đội 1541m  thêm mốc tọa độ từ GPS tích hợp trên điện thoại của tôi.
Lập ban thờ tạm. thắp hương xong bày cơm ra ăn

 Lập ban thờ tạm. thắp hương xong bày cơm ra ăn
 mệt mỏi tan biến
 chỉ với cơm nắm , muối vừng, cá khô. lương khô.


 Ăn xong. check xong, hát xong .... các kiểu con đà điểu thì  mưa đến.  gió vun vút ném những hạt nước vào mặt rát rạt mưa lớn nửa giờ thì dừng. khoảnh khắc trời trong. núi mẹ hiện ra


  phía dưới vẫn còn những màn mưa trắng buông xuống
 vực sâu lúc ẩn lúc hiện

 Mây sinh ra sau mưa trên núi Mẹ
 Đây là tấm ảnh bạn Vân Du chụp được. tấm ảnh làm tôi sợ nhất. hình bóng của thần chết.
......
Tôi đã phải suy nghĩ khi viết tiếp đoạn này.... nếu không viết thì điều mà chúng tôi gặp phải sẽ có thể rơi vào các bạn, trải nghiệm đó bất kỳ ai trong chúng tôi đều mong muốn các bạn không bao giờ phải trải qua một lần nào trong đời.  Nếu tôi chỉ để lại cho các bạn những thứ tốt đẹp, để dẫn các bạn đến nơi nguy hiểm thì quả là tội ác. ngọn núi này vô cùng đẹp nhưng vô cùng bí hiểm, với những câu chuyện tâm linh , tín ngưỡng, nếu các bạn chưa sẵn sàng- đừng khám phá nó. Các bạn của tôi, những người đọc bài này có thấy những vị trí tôi đánh dấu (1) (2) không ạ. những thân cây chết khô tróc vỏ, những cành cây chết cháy đen kịt, những mảng vỏ bị bật ra khỏi cây. đó là những vị trí bị sét đánh. cái chết được cảnh báo trên đường đi . rất nhiều người đã lên đây. rác họ để lại từ mấy năm trước vẫn còn nhưng không có ai cảnh báo về nguy có bị sét đánh. chúng tôi đã sai lầm khi đi gấp rút, bỏ qua những cảnh báo thời tiết. hậu họa từ trên trời là thứ khó lường.  Rất may không ai trong chúng tôi phải bỏ mạng lại trên núi.
 Một đỉnh núi nhọn hoắt như thế này hiện ra trên đường chạy xuống núi không khỏi làm chúng tôi sởn gai ốc. cái đỉnh nhọn hoắt ấy chính là nơi tôi ngồi và tôi lĩnh đủ, xung điện lan truyền đến tất cả mọi người. dù đã tản ra các vị trí khác nhau.
 Mọi người gấp rút xuống núi . Anh vui còn kỉ niệm lại áo khoác, giày phượt, với đôi chân trần cùng cả đoàn xuống núi nhanh nhất có thể.Trên đường xuống thì nước lũ cuồn cuộn gầm gào hai bên sườn núi.
 Bảy người thoát chết xuống đến khu vực an toàn  . thế nhưng phải đến chỗ gửi xe tôi mới dám ôm chầm lấy các bạn. an toàn thật rồi. ta được trở về rồi.
Lời cuối mong các bạn đừng lên núi vào mùa giông bão.
 Đây là tấm ảnh của bạn Louli La- tấm ảnh làm tôi khóc. bạn chụp khi giông kéo đến vây chúng tôi. cảm ơn bạn đã dõi theo.



Bài viết có sử dụng ảnh của Facebooker Vân Du, Louli La.

Lạng Sơn 06/06/2016.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét